Có một tượng đài như thế
Kính tặng người con gái hỏa sa
Em gái tôi một mình trầm mặc
Lầm lũi suốt cả đêm thâu
Nào có ai trò chuyện với em đâu
Chỉ có âm thanh ken két của bánh tàu,
Nghiến vào không gian vô tận.
Em tôi biết: Em đang làm bổn phận
Giữ bình yên cho thiên hạ qua đường,
Cho bao nhiêu lữ khách đường trường
Hàng triệu triệu người
Ra vào sân ga nơi em đứng
Ơi ngọn đèn trong đêm thầm lặng
Phóng to lên hình em sừng sững nơi trời xa
Cái dáng mảnh mai của người con gái kiêu sa
Như một tượng đài
Tạc vào mung lung vô tận
Em vẫn biết: Em đang làm bổn phận
Đứng gác đường ngang cho khách qua đường
Em gái ơi! Cả nước yêu thương.
Phủ Đức – Một đêm không trăng
Tác giả
Nguuyễn Trọng Dương